Lục Thủ Nghiễm mím môi, trong lời nói mang theo chút ý tứ: “Nói đi.”
Hơi thở của cô nhẹ nhàng phả vào chỗ cằm của anh, điều này khiến môi mỏng của anh nhếch lên, chiếc cằm cũng căng thẳng.
Sơ Vãn nhẹ nhàng dán môi vào tai của anh, thấp giọng nói: “Lúc này, ai nói em còn nhỏ, biết đau lòng sao? Vậy thì trong tối hôm qua, sao anh lại mạnh mẽ, tại sao lại không nghĩ tới em còn nhỏ?”
Cô cười một cái lần nữa, tiếng nói kiều diễm mà trào phúng: “Tối hôm qua còn nói cái gì cơ, nói muốn nhiều hơn nữa, nói không có đủ, còn để em...”
Người đàn ông đột nhiên giương mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây