Buổi tối, Sơ Vãn đã ngủ ở trong phòng bệnh.
Kỳ thực trong phòng bệnh cũng không yên tĩnh, bên ngoài đèn sáng, lâu lâu sẽ có tiếng của người nhà bệnh nhân hoặc y tá, nhưng mà Sơ Vãn nằm ở nơi đó, nhìn Lục Thủ Nghiễm ở giường bệnh bên cạnh, ngược lại cảm thấy rất an tâm.
Có lẽ cô sẽ đi khắp thế giới, sẽ ở kinh tâm động phách chìm nổi bên trong, sẽ gặp được những thứ bi thương cùng bất đắc dĩ, lúc này, cô không tin được là mình đang canh giữ ở bên cạnh một người đàn ông, rất ỷ lại mà dựa vào bộ dáng của anh.
Nhưng mà chỉ cần trở về bên cạnh anh, anh đã có một sức mạnh kỳ dị, có thể an ủi được tâm trạng xao động của cô, để cô an tâm, để cô hoàn toàn buông lỏng, cởi bỏ lớp ngụy trang mà xã hội này yêu cầu cô đeo vào.
Cô đã an tĩnh như vậy mà nằm, lại nghe được Lục Thủ Nghiễm đột nhiên mở miệng: “Vãn Vãn ngủ rồi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây