Lục Thủ Nghiễm: “Cho nên em mang theo một rương sách, muốn ở đây viết luận văn sao?”
Sơ Vãn: “Đúng vậy, gần đây cũng không có tiết học, đã viết luận văn, tới bên cạnh anh, bồi tiếp anh, thuận tiện viết luận văn.”
Lục Thủ Nghiễm: “Vậy thật tốt, thật ra anh cũng rất muốn ở cạnh em, nhưng mà biết em bận rộn, anh ở chỗ này cũng không thể phân thân.”
Sơ Vãn đ khẽ tựa khuôn mặt vào lồng ngực của anh: “Vết thương kia của anh như thế nào? Đến cùng là bị thương ở đâu?”
Lục Thủ Nghiễm: “Ngực.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây