Lục Thủ Nghiễm lạnh nhạt nói: “Vậy là tốt rồi, nếu tiếp tục ở lại đây không có bệnh thì cũng thành bệnh mất.”
Y tá kia đã cười lên: “Nhưng mà không thể suốt ngày ngồi làm việc ký tên được, đồng chí Lục, bệnh viện chúng tôi cũng không cho phép như vậy, anh là bệnh nhân, sao có thể mỗi ngày đều vội làm việc! Không quan tâm là ai, tới bệnh viện chúng tôi, ai cũng phải nghe bác sĩ, anh cũng đừng trách chúng tôi quản lý anh!”
Sơ Vãn đã có cảm giác, trong giọng nói kia có mang theo cảm giác có chút yếu ớt không nói thành lời.
Y tá trẻ trông coi người bị thương ở bệnh viện là chức trách, cản bản cũng không có gì.
Nhưng mà lời này, nếu nói với một người đã có gia đình, hoặc nam y tá, tất nhiên là rất kỳ quái, cũng chỉ có những cô gái trẻ mới có thể nghịch ngợm một chút như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây