Mạnh Hương Duyệt liếc nhìn Sơ Vãn, bèn cúi đầu xuống, tỏ ra vẻ rất nhút nhát.
Sau khi Lục Kiến Thời bước vào, chào hỏi ông nội Lục trước, Mạnh Hương Duyệt cũng vội nở nụ cười ngọt ngào gọi: “Ông nội, hôm nay trông sức khỏe của ông mạnh hơn hôm qua nhiều, nụ cười cũng trẻ hẳn.”
Cô ta nói chuyện ngọt, tất nhiên ông nội Lục cũng có phần thoải mái, bèn nói với cô ta: “Đây là thím bảy của con, tới đây gặp thử.”
Mạnh Hương Duyệt nghe thấy lời này, ánh mắt nhấp nháy, sau đó cô ta cắn răng, hơi cúi đầu xuống, cẩn thận dè đặt nói: “Thím bảy, khi tôi kết hôn, thím ở bên ngoài, trong lòng tôi cũng khá áy náy, vẫn luôn ghi nhớ, sợ thím ở ngoài kia có việc chẳng lành gì đó, bây giờ thím trở về, tôi cũng xem như yên lòng rồi.”
Cô ta nói xong, móc một nắm kẹo từ trong túi áo ra, thoạt nhìn là kẹo mừng, cô ta mỉm cười với Sơ Vãn, dịu giọng nói: “Thím bảy, thím xem, đây là kẹo mà tôi cố tình chừa lại trong lúc kết hôn, để lại cho thím, mời thím ăn thử.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây