Trương Thư Viễn thấy vậy thì nhíu mày: “Sơ Vãn, em tỉnh lại đi, em lý trí lên, nhiệm vụ mà chúng ta ưu tiên hiện giờ, không phải là phải phát hiện thứ gì đó, mà là phải hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện thực tiễn của chúng ta!”
Sơ Vãn lại nói: “Anh Trương, em hiểu ý của anh, nhưng em đã nghĩ rất kỹ, em không phải bị ảo ảnh làm mờ mắt, không muốn ngã một trăm mét vào ốc đảo trong sa mạc. Em vẫn sẽ kiên trì thêm nữa, về tiền, em có thể gánh vác.”
Cô nói xong câu này, mấy người đàn ông đều im lặng
Gió sa mạc thổi lên, che khuất bầu trời, trong khung cảnh ảm đạm ấy mọi người đều ngơ ngác mà nhìn cô, không biết nói gì.
Sơ Vãn: “Tôi cũng không phải là hành động theo cảnh tính, mà là muốn lý trí làm xong chuyện này, tối nay về trại, tôi sẽ bảo với thầy Mạc, là tôi sẽ tạm thời hành động một mình, nếu như có vấn đề gì, thì cũng sẽ không ảnh hưởng thành tích của mọi người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây