Lục Kiến Chiêu: “Kia không phải cách hai trăm km sao?”
Ông nội Lục nghe lời này, trừng mắt: “Cháu nghĩ đó là thành phố lớn à, đó là sa mạc, hai trăm km, chính là hàng xóm rất gần!”
Tức thì Lục Kiến Chiêu không dám nói cái gì, quả thật anh không hiểu biết lắm.
Ông nội Lục: “Hơn nữa bọn họ ở huyện Dân Phong cũng có một cái viện nghiên cứu, dù sao lỡ như có chuyện gì, cần nhân lực gấp, nói chung không đến mức tìm không thấy người!”
Sơ Vãn nghe, liền cười: “Ba, ba nói như vậy là con an tâm rồi, đi đến nơi nào cũng có người của ba chăm sóc đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây