Sơ Vãn: “Vâng, ở đây có cái bình nước, còn nói phải đưa cho ông, gần đây em cứ quên mất, vừa hay hôm nay mang sang đó.”
Vì thế Sơ Vãn thay quần áo, Lục Thủ Nghiễm cũng gấp chăn gọn lại.
Trong lúc thu dọn, Lục Thủ Nghiễm bỗng nhớ tới cái gì đó, nhẹ nói: “Lại nói, tiền tiết kiệm nhiều năm như thế, chờ đứa trẻ hư nào đó tiêu, kết quả còn không được cảm kích, muốn cho còn không cho được.”
Sơ Vãn nghe anh nói lời này, nhớ tới ngày trước, trong lòng ấm áp, lại có chút buồn cười.
Lục Thủ Nghiễm: “Nói em đấy, đừng giả ngu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây