Hơi thở của Lục Thủ Nghiễm đã không xong, nơi nào còn có dáng vẻ thành thạo như đang tản bộ nơi sân vắng, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, tham lam cắn lấy, thấp giọng nói: “Đã tắm rửa sạch sẽ từ sớm rồi.”
Nói xong, xốc chăn lên, bọc lấy hai người họ.
Sơ Vãn bị bịt kín môi, tóc ngắn rũ xuống, vài sợi tóc rơi trên gương mặt cô, che khuất tầm mắt của cô, chỉ cảm thấy trước mắt có tờ giấy tung bay, là tờ giấy tối hôm qua trước khi ngủ cô đã lật xem, cô ngửi được mùi giấy thoang thoảng.
Hoảng hốt mở mắt, trên giấy đúng là ảnh chụp khi anh còn niên thiếu, dưới quân mũ là một đôi mắt đen đang nhìn cô thẳng tắp.
Anh nhìn thấy đuôi tóc của cô lướt qua bức ảnh chụp ố vàng của mình, lướt qua thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây