Bình thường Lục Thủ Nghiễm không cho cô ra ngoài một mình, anh luôn lo lắng quá nhiều, nhưng thật ra căn bản chẳng có vấn đề gì, cô đi xe đạp không nắm tay lái cũng có thể phóng rất xa —— đương nhiên cái này không thể cho anh biết.
Cô cũng không có mục đích gì, quanh quẩn phía nam thôn, thỉnh thoảng nhảy xuống, múc một ít đất, quan sát địa hình bên dưới.
Trong lúc loanh quanh, cô nhìn thấy phía trước có một ông lão tóc hoa râm đang khom người, dắt ba con cừu trên tay, bầy cừu đang kiếm ăn trong đám cỏ khô giữa mùa đông, trong miệng thường phát ra tiếng “be be be”, ông lão thương hại sờ đầu cừu, cầm bao thuốc lá trên tay, thỉnh thoảng lại hút một hơi.
Sơ Vãn nhìn người này, cảm thấy hơi thân thiết.
Cô thích những ông lão cầm bao thuốc lá, những người này sẽ làm cô nhớ tới ông của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây