Người nông dân nhìn thấy Sơ Vãn đang do dự, thì nói: "Loại này không còn mấy cái đâu, cô có muốn mua hay không?"
Nói xong, anh ta lại lấy ra thêm hai cái nữa, Sơ Vãn vừa nhìn thoáng qua, về hình thức bên ngoài tất cả đều gần như là giống nhau, nhưng mà chỉ có hoa văn trên bề mặt là khác nhau.
Cô cũng dựa theo đó mà nói: "Vậy tất cả ba cái này bao nhiêu tiền, anh cứ nói thẳng ra đi."
Người nông dân nói: "Tôi cũng không nói phét đâu, ba cái năm mươi nhân dân tệ, nếu như cô muốn mua thì cầm lấy đi!"
Vừa nói xong, có mấy vị khách đang đứng ở bên cạnh cũng quay đầu nhìn qua hướng này, Sơ Vãn thấy như vậy, liền dùng cơ thể để chắn ngang tầm mắt của bọn họ, rồi nói: "Anh này, bốn mươi nhân dân tệ đi."
Ngay lập tức, cô lấy trong túi ra bốn tờ đại đoàn kết, rồi quơ qua quơ lại trước mặt anh ta: "Có được không?"
Đây cũng coi như là một chiêu đào hàng ở chợ đồ cổ vùng ngoại ô, nhìn thấy tiền là hai mắt sáng ngời, lúc đầu đối phương không muốn bán nó, nhưng khi nhìn thấy những tờ đại đoàn kết trắng bóng, thì anh ta có hơi động lòng.
Quả nhiên, nông dân kia vừa nhìn thấy tiền, thì hai ánh mắt của anh ta giống như đang phát sáng: "Được, chốt kèo!"
Vì thế Sơ Vãn đã đưa bốn mươi nhân dân tệ cho người nông dân, rồi dùng những tờ báo cũ để gói ba miếng ngọc lại, để vào trong túi áo bông, rồi nhanh chóng biến mất.
Chờ sau khi đi đến một nơi yên tĩnh, cô lấy những miếng ngọc ra lần nữa, lau sạch những bột phân hóa học trên đó, thấy miếng ngọc mềm mại, được chạm khắc tinh xảo, đây chính là cẩm thạch trắng hạng nhất, miễn cưỡng đáng giá để cô cất giữ.
Cô đã có được món đồ mà mình cảm thấy hài lòng, cũng không muốn có thêm bất cứ món đồ gì khác, cho nên cứ tùy tiện đi dạo xung quanh, nhưng mà cô lại nhìn thấy một đôi chồn nhỏ được điêu khắc bằng miếng ngọc bích ba màu.
"Chồn" có nghĩa là "Hạnh phúc", hạnh phúc đôi, mang ý nghĩa chúc mừng trăm năm hạnh phúc cho các cặp đôi, có thể để dành tặng cho những cặp đôi trẻ mới cưới.
Nhưng mà điều quan trọng trong tác phẩm điêu khắc trước mắt này là những phần chạm khắc có chút phì nhiêu đáng kể, lớp phủ đều, đường nét điêu khắc rất tốt, kỹ thuật chạm khắc nổi và chạm khắc rỗng được sử dụng thấu đáo, hai con chồn ngồi đối mặt lại với nhau, chân và đuôi được liên kết với nhau, động tác truy đuổi chơi đùa rất linh hoạt.
Sơ Vãn vuốt ve một chút, thật sự là quá thích, nhưng cô giữ lại cũng vô dụng, kết hôn hay không kết hôn còn chưa nói chắc, cô suy nghĩ một lúc, liền dứt khoát sẽ tặng nó cho Lục Thủ Nghiễm.
Anh đã cho cô mười nhân dân tệ, đương nhiên là cô muốn trả lại cái ơn nghĩa này, nếu như cô trả tiền cho anh, chắc chắn rằng anh sẽ không nhận lại, cho nên dứt khoát là tặng cho anh một món quà, dù sao thì anh cũng đã lớn tuổi rồi, có lẽ rất nhanh anh sẽ kết hôn.
Sau khi cò kè mặc cả một phen, lại thêm một món đồ rửa bút để làm phần phủ đầu, cuối cùng giá của cả hai cái cộng lại là hai mươi lăm nhân dân tệ.
Cô tính toán, sẽ mang cái đồ rửa bút này tặng cho ông nội Lục.
Mặc dù rằng ông cố nội nói rằng có thể tùy tiện tìm bất cứ món đồ nào đó để tặng cho ông nội Lục, không cần quá khách sáo, nhưng da mặt của cô vẫn chưa có dày như vậy.
Cầm những món đồ này trong tay, cô nhanh chóng đi đến nhà họ Lục.
Gia đình của ông nội Lục sinh sống tại hẻm Nam La Cổ ở phố Vũ Nhi, đó là một tứ hợp viện vô cùng chỉnh tề, nghe nói ngôi nhà này trước đây chính là tòa nhà của viên quan đại thần tổng quản phủ nội vụ của triều đại nhà Thanh, được xây dựng rất cẩn thận, đỉnh đồi núi cứng cheo leo trên mái dốc, phía trước có đường hành lang, ba gian phòng ở đông tây nam bắc, các ngôi nhà được nối với nhau bằng một gốc hành lang, trong một khoảng sân rộng lớn như vậy, đối với gia đình bình thường mà nói thì có thể ở được mấy chục người.
Nhưng mà tất cả những người con trai của ông nội Lục đều đã ra ở riêng, ông ấy có năm người con trai và hai người con gái, Lục Thủ Nghiễm chính là người con trai xếp hàng cuối cùng, năm nay anh đã được hai mươi bảy tuổi, mà ngoài Lục Thủ Nghiễm ra, thì người nhỏ nhất cũng đã hơn ba mươi tuổi, người đàn ông lớn tuổi nhất thì năm nay đã năm mươi tuổi.
Những người con của ông nội Lục, ở độ tuổi này thì hầu hết tất cả bọn họ đều đang giữ những chức vụ quan trọng, đơn vị cũng đã sắp xếp cho chỗ ở rất tốt, người kém cỏi nhất cũng đang sống trong đại viện của đơn vị.