Lập tức mím môi nói: “Em đi bôn ba cả đoạn đường, đã mệt chết rồi, anh cũng không biết thương xót em…”
Chẳng những không đau lòng, vừa nhìn thấy lại còn tỏ vẻ nghiêm túc giải quyết việc chung như vậy.
Lục Thủ Nghiễm cũng không giải thích, liếc nhìn cô một cái, sau đó trực tiếp ngồi xuống bế cô lên.
Sơ Vãn khẽ kinh ngạc.
Lục Thủ Nghiễm đặt cô ở trên giường, cởi áo khoác lông ra, cởi lớp áo lông trên người cô đi, liền thấy bên trong là áo ngực làm bằng vải sa tanh, vải dệt thật sự mềm mại, đỏ đỏ lộng lẫy, cứ như thế như có như không ôm lấy bầu ngực cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây