Lục Thủ Nghiễm khẽ lườm cô một cái, nhìn nhìn hành lý cạnh chân cô: “Cái này đều là em mang?”
Sơ Vãn còn chưa kịp nói, cấp dưới bên cạnh đã nói: “Đúng rồi, để tôi cầm đi cho.”
Lục Thủ Nghiễm đã một tay xách lên một cái: “Không cần, cả đoạn đường này cậu đã vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Cấp dưới vẫn muốn động tay, chỉ là ngẫm thấy đôi nhà người ta mới đoàn tụ, cũng không thể ở đây vướng víu được, nói hai câu rồi cũng rời đi trước.
Lục Thủ Nghiễm kéo hành lý với túi vải lớn lên, nói: “Đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây