[Thập Niên 80] Chọn Tiểu Thúc Tiền Nhiệm

Chương 51: Điêu khắc đôi ngọc lửa (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Sơ Vãn cứ bình tĩnh đứng đó, lắng nghe những người khác đang mặc cả giá cả, đại khái nghe được là, thông thường bọn họ đều là những nông dân ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, phần lớn đến từ Hà Bắc, Hùng Huyền, Văn An, còn có cả Đại Thành, những món đồ họ bán thì có đủ các loại, bình lớn màu phấn, nghiên mực bằng ngọc, cũng có cả đồ đồng.

Đồ ở đây cũng có giá rất rẻ, rẻ đến mức làm cho người ta phải mờ cả mắt.

Có vẻ như những người nông dân đang bí mật bán đi những thứ đã được cất giấu trong nhà của họ, tất cả chúng đã thoát khỏi sự tàn phá, cũng không dám nói ra bên ngoài, dự tính là sẽ bán lấy tiền khi thời đại trở nên bình yên hơn. Tất nhiên, có một số người biết rằng những thứ này có thể bán được để lấy tiền, lấy được một ít quả ngọt, ngay sau đó liền thuận tiện thu mua đồ của người thân, bạn bè xung quanh.

Sơ Vãn nhìn xung quanh, có rất nhiều thứ tốt ở đây, có một bình màu phấn lớn vào cuối thời nhà Thanh, bất ngờ là giá chưa đến mười lăm nhân dân tệ, còn nếu vào thời nhà Minh thì nó cũng chỉ có vài chục nhân dân tệ, ở xung quanh mọi người đã bắt đầu đi vào để mua đồ, đã có không ít người ra tay, nhưng mà Sơ Vãn vẫn im lặng chưa bắt đầu ra tay.

Đã có bài học từ chuyện tảng đá kia, cho nên cô cũng không dám tự mình rước rắc rối vào người nữa, tấm bình phong tướng quân màu xanh trắng từ thời vua Khang Hy kia dù có tốt đến đâu đi nữa, thì cũng không tiện mang về, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể bán nó ra được, nếu như lấy nó về tới tay, lại phải mang về thôn Vĩnh Lăng, không biết rồi nó sẽ rơi vào tay ai, có lẽ chính bản thân cô cũng không thể giữ nó được.

Cho nên nếu như muốn thu gom, thì phải thu gom đồ nhỏ, thu thập đồ ngọc, lấy luôn cả lớn và nhỏ.

Cứ như thế đi dạo quanh một vòng, cô liền nhìn thấy một người bán hàng ở đằng xa, đang lấy từ trong bao phân urê lớn ra một cái gói gì đó, bao phân urê đã bẩn vô cùng bẩn, trên tay của người bán hàng chính là bột phân bón hóa học.

Anh ta đang đào ra hai con khỉ được làm bằng gốm, còn có mấy đồng bạc nước ngoài lớn đang kêu đinh đang, bên trong túi phân urê còn có tiếng lục cục.

Sơ Vãn nghe được những âm thanh kia, cảm thấy có chút giòn tan, dễ vỡ, đối với loại thanh âm này cô nghe vô cùng quen tai.

Cô tỏ ra không chú ý mà hỏi: "Đồng hương, trong cái túi to của anh còn có cái gì nữa hay sao?"

Người nông dân kia nghe vậy, liền thuận miệng trả lời: "Ống chỉ!" (Tuyến trục)

Sơ Vãn: "Ống chỉ, có phải là cái dùng trên con quay hay không?"

Người nông dân cảm thấy cô có vẻ thích thú, liền lấy nó ra, tiện tay đưa đến trước mặt cho Sơ Vãn xem thử.

Lúc này bầu trời cũng vừa mới hừng sáng, Sơ Vãn cầm trong tay rồi cẩn thận đưa gần dưới ánh đèn để nhìn kỹ hơn, nhưng cô lại nhìn thấy một bức tường ngọc bích, trên mặt còn sót lại những sợi bông quay ở vùng thôn quê, cô kéo sợi bông sang một bên, chạm nhẹ vào, trên vách tường cũng có những hoa văn chạm khắc, có một cái đầu phượng hoàng nhưng bên trên lại có khuôn mặt kỳ lại, đôi cánh phóng khoáng, chất ngọc cứng rắn tỉ mỉ.

Bằng cảm giác, cô biết đây là bạch ngọc thời nhà Hán, chắc hẳn đây chính là Thụy ngọc, các quý tộc thời nhà Hán thường dùng nó đeo ở thắt lưng để đại diện cho thân phận của bản thân.

Cô hỏi: "Thế cái ống chỉ bao nhiêu tiền?"

Người nông dân liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi đưa hai ngón tay.

Sơ Vãn nhướng mày, thầm nghĩ rằng hành động này là có ý nghĩa gì, hai mươi nhân dân tệ hay là hai trăm?

Nếu như đó là hai trăm, thì thật sự là cô không thể nào mua nó, bởi vì nó không tốt đến mức mà cô phải tốn tiền nhiều như thế, nhưng mà trong lòng cô lại không nỡ từ bỏ được nó, nhưng nếu lấy về thì không phải là cô đã ném hết tiền đi rồi hay sao?

Nhưng mà nếu như chỉ có hai mươi nhân dân tệ, thì thật sự là có hơi rẻ một chút, bởi vì dù sao thì đây cũng không phải là loại ngọc bình thường, đây là bạch ngọc thời nhà Hán, cho dù là ở hiện tại, thì loại ngọc này trên thị trường cũng có thể bán được với giá rất cao.

Nhưng mà người nông dân trước mặt này, vừa nhìn là có thể đoán được anh ta không phải đang bán những món đồ riêng ở nhà, chắc hẳn là một sạn đất, đoán chừng là ở vùng quê thu gom được những món đồ này với giá vài nhân dân tệ rồi mang vào thành phố bán lại, đây chính là một con ma buôn thông minh, nếu như trong tình huống này mà cô trực tiếp nghe theo giá hai trăm, thì đối phương sẽ nhìn thấy được tình hình, lúc đó cuộc mua bán hôm nay chắc chắn sẽ không thể thực hiện được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 36%👉

Thành viên bố cáo️🏆️