Sơ Vãn nói: “Đồ tế triều Thanh đều phải dùng sứ trắng, đây là truyền thống lâu năm, chỉ có điều đến thời của ngài Phổ Nghi, đồ sứ trong kho Nam Trì ở Nội Vụ phủ triều Thanh đều bị ngài Phổ Nghi mang đi cầm cố kha khá rồi, cho dù là còn lại một chút, đến khi Hoàng đế cuối cùng rời khỏi hoàng cung, ngài ấy cũng không mang loại này sứ trắng đi. Đợi đến lúc tế tự, chính ngài ấy cũng vội vàng thu một chút sứ trắng mô phỏng dân quốc thời Khang Hi ở bên ngoài, về sau lại còn đặt một lượng lớn sứ trắng của Đồng Thái Tường ở Thiên Tân, Đồng Thái Tường kia vội vàng đốt lò nung ở trấn Cảnh Đức.”
Lời này của cô vừa nói ra, mọi người liền kinh ngạc.
Sơ Vãn: “Lúc ngài Phổ Nghi ở trong hoàng cung, đã cầm cố kha khá gia sản, khi ngài ấy rời khỏi hoàng cung, không chỉ nói mang theo gốm sứ, đến ngay cả một số bức tranh nổi tiếng cũng mang theo, cho rằng đã mang ra ngoài, nhưng thật ra cũng bị thái giám âm thầm đánh tráo rồi, dù sao khi đó lộn xộn, lòng người đều rối loạn, chuyện gì cũng có thể có, phàm là người trải qua thời gian này liền biết, đồ dùng bên cạnh ngài ấy chưa chắc là đồ thật.”
Cô nhìn sắc mặt của mọi người, nói: “Trong xã hội mới, ngài Phổ Nghi đã là con người mới, trải qua loại chuyện mất mặt kia, trừ phi hỏi thẳng mặt người ta, nếu không sao người ta có thể nói tùy tiện được?”
Tống Vệ Quân nghe, ánh mắt đã mở to, chỉ cảm thấy lợi hại, quá lợi hại, Lô Kim Bình liên tục cảm khái ở trong lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây