Cô bèn nhắm chặt mắt, để bản thân dán chặt vào anh, cùng anh cảm nhận nó, dó là một quá trình có độ cong, tựa như đột nhiên bay ra khỏi không trung, rồi kìm hãm nó chầm chậm đáp đất, khi rơi xuống thỉnh thoảng lại muốn ngẩng đầu, nhưng đành đè nến xuống.
Cô không nỡ thấy anh cực khổ như vậy, bèn dùng môi liếm nhẹ nơi yết hầu anh, nhỏ giọng nói: “Anh muốn không, em thấy được.”
Lục Thủ Nghiễm không lên tiếng, chỉ càng dùng sức ôm chặt lấy cô.
Qua một lúc lâu, anh mới hơi bình tĩnh lại.
Anh thấp giọng giải thích: “Không đâu, vừa nãy em đã đủ mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây