Tuy miệng nói vậy nhưng anh lại càng hôn cô nhiều hơn, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Sơ Vãn nhỏ giọng kháng nghị.
Lục Thủ Nghiễm hơi trở mình, quay lại dịu dàng hôn cô, thấp giọng dỗ dành.
Thật ra cũng không có gì. Dù sao dạo này cũng rất bận rộn, không có thời gian suy nghĩ nhiều. Nhưng dù sao cũng là người, chỉ sợ được dỗ dành mà thôi. Một khi có người vỗ về như vậy, con người đều sinh ra cảm giác vui vẻ thoải mái, trong lòng cũng nảy sinh một chút tủi thân không nên có cũng không thể nào giải thích được.
Vì vậy cô nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã lâu rồi không gặp được nhau, em thấy anh cũng không giống như nhớ em, có lẽ có em hay không có em cũng giống như nhau thôi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây