Lúc này hai người tự thu dọn một chút, Lục Thủ Nghiễm nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Ngủ sớm đi.”
Nói xong, anh giơ tay cởi cúc áo ngủ.
Sơ Vãn nhìn sang, cúc áo đã được cởi ra, có thể thấp thoáng nhìn thấy yếu hầu nhô lên của anh, còn có vết sẹo mờ không rõ.
Sơ Vãn tò mò thưởng thức.
Lúc xương ngón tay của Lục Thủ Nghiểm nhẹ nhàng đặt trên khoá thắt lưng thì dừng động tác lại, giương mắt nhìn cô: “Sao vậy? Không định ngủ sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây