Đã ở niên đại này rồi, nhìn xem Dịch Thiết Sinh, vẫn còn như cũ coi Sơ Vãn như đại tiểu thư mà hầu hạ.
Sau khi rửa mặt, ba người nhóm lại cùng nhau đi chợ đồ cổ xem một chút, ba người kỳ thực cũng không có hứng thú tìm kiếm cái gì, một lòng nghĩ đến việc tìm manh mối hay người có cày Đế vương kia, ai dè đi bộ cả nửa ngày cũng không đụng mặt.
Ôm cây đợi thỏ, dạo xem đồ cổ, Chu Vạn thế mà lại nhận được một mảnh sứ xanh trắng từ thời nhà Minh, Nhiếp Nam Khuê thu được một lọ thuốc hít.
Sơ Vãn có được đồ cũng không tiện mang theo, Nhiếp Nam Khuê giúp đỡ một người bạn, đồ cứ để chỗ anh ấy trước: “Cái này cô yên tâm, lỡ như có chuyện gì tôi giúp cô vạch mặt.”
Sơ Vãn thế mà lại không hề lo lắng gì: “Tôi không lo đến mức ấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây