Anh ta thấp giọng nói: “Trước kia nhà tôi cũng có một món, lúc đó tôi cảm thấy khá là xuất sắc, rất đẹp. Ba tôi nói đó là vì tôi không nhìn ra được, món này là tác phẩm của Vương Vĩnh Thanh. Chỉ một món như vậy, sau này bác cả tôi đem ra nước ngoài, nghe nói là được săn lùng bán với giá rất cao.”
Sơ Vãn: “Đúng vậy, tác phẩm đã qua tay ông ấy, không biết căn bản của cơ sở thì không thể nhìn ra là Hậu Quải Thải, như đã nói, nó không phải là một lò Quan Diêu mà còn hơn cả lò Quan Diêu.”
Cô cười cười đáp lại: “Hành trình này của chúng ta, nồi đất không đánh không lộ, lời không nói thì không tỏ, biết rõ ngọn nguồn sẽ không dễ dàng chọc thủng giấy dán cửa sổ, kẻ không biết ngọn nguồn sẽ ở đó làm bừa, trải qua mấy năm nữa liệu sẽ có ai biết cái gì gọi là tác phẩm của Vương Vĩnh Thanh, lại có ai biết rằng những món đồ sứ tinh xảo và sống động như thật khiến cả thế giới kinh ngạc thực ra là được tạo ra bởi một ông lão vô danh.”
Mà ông lão đó đầu tóc trắng xoá, cô độc nằm trên giường bệnh, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh ông ta bệnh tật nghèo túng đan xen.
Cái người hàng xóm hảo tâm giúp ông ta bán đồ sứ có lẽ cũng không biết, những người cùng thôn có lòng hảo tâm đặt mua tang lễ giúp ông ta cũng sẽ không biết, ông lão đáng thương này đã từng tạo ra tác phẩm làm kinh ngạc người đời đến thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây