Không ngờ rằng Trương Dục Tân vậy mà lại là học trò của Vương Vĩnh Thanh, cũng chính là đồ tôn của ông cụ cố cô.
Vào lúc này, Vương Vĩnh Thanh đột nhiên phát ra tiếng ho khan kịch liệt, gần như là muốn ho ra hết cả tâm can phế phổi, Sơ Vãn vội giúp ông ta vỗ lưng: “Ông Vương, ông nằm xuống nghỉ ngơi trước đã, cháu qua đó tìm xe đẩy kéo ông vào trong huyện.”
Cô nghĩ sau khi vào trong huyện có thể đến bệnh viện huyện khám trước, để bệnh viện cho xe cứu thương hoặc là xe gì đó khác chuyển đến Bắc Kinh.
Cùng lắm thì bỏ ra nhiều tiền chút.
Vương Vĩnh Thanh run rẩy mà dựa vào gối, gật đầu: “Được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây