Cô nhìn chằm chằm Vương Vĩnh Thanh, nói: “Ông cố nội cháu trước khi mất điều vẫn luôn vướng bận nhất chính là bà cô(cô của bố), cuối cùng cả một đời ông cố vẫn không thể nhẹ lòng được.”
Vương Vĩnh Thanh vừa nghe, giật mình ở nơi đó, lúc sau gào khóc, đấm ngực thùm thụp: “Tôi có lỗi với thầy tôi, tôi có lỗi với thầy, loại người như tôi ấy vậy mà có thể sống tạm đến tận giờ, tôi thực sự có lỗi với thầy!”
Sơ Vãn thử thăm dò nói: “Ông Vương, mấy năm qua ông sống như thế nào thế, sao lại đến sống ở nơi này?”
Vương Vĩnh Thanh dần dần bình ổn lại cảm xúc, mặt tràn đầy nước mắt: “Một lời khó nói hết!”
Sơ Vãn nói: “Ông Vương. về chuyện mất tích của bà cô cháu năm đó, có một số chi tiết cháu muốn hỏi ông chút, ông giúp cháu nhớ lại một chút có được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây