Sơ Vãn di chuyển cơ thể của mình, dựa vào anh ấy, sau đó kể cho anh nghe chuyện về trường học, thân thở: “Giáo sư Tô cùng với thầy của bọn em có quan hệ không tồi, vả lại vẫn đang cạnh tranh cho vị trí chủ nhiệm, em vừa xuất hiện, trong lòng ông ấy chắc chắn sẽ rất khó chịu.”
Lục Thủ Nghiễm suy nghĩ một lúc, nói: “Vị trí chủ nhiệm, đương nhiên là dành cho người có năng lực, bản thân ông ấy nếu như trình độ chưa đủ, năng lực không thuyết phục được công chúng, có thất bại cũng không liên quan gì tới em.”
Sơ Vãn: “Đúng, có điều nếu như là một quân tử, đương nhiên có thể hiểu ra, nếu như là kẻ tiểu nhân, trừ phi ông ta đắc ý cả đời, chỉ sợ trong lòng sẽ âm thầm ghen tị.”
Lục Thủ Nghiễm: “Thiên hạ thịnh vượng, tất cả đều là vì cái lợi, thiên hạ đầy thổ nhưỡng, tất cả cũng đều vì cái lợi, giáo sư khảo cổ học rất am hiểu thanh cao, nhưng cũng chỉ là ăn cơm của loài người, uống nước cũng là của loài người, sống trong thế giới của loài người, không thể trốn thoát khỏi khuôn mẫu này, lại nói về vị trí chủ nhiệm bộ phận nghiên cứu và giảng dạy, đó cũng là lời khẳng định thừa nhận cho sự nghiên cứu học thuật suốt đời của một người, ai lại không muốn bản thân được thừa nhận?”
Sơ Vãn tự nhiên thấy rất có bản lĩnh, nhất thời nhớ đến giáo sư Nhạc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây