Ngồi tàu hỏa màu xanh tới Tây An, Sơ Vãn cũng không cảm thấy quá mệt, suy cho cùng vẫn là giường nằm mới thoải mái.
Ngày nay đi xa mua vé giường nằm rất ít, đa số là cán bộ có cấp bậc nhất định hoặc là học giả, cơ quan đơn vị thanh toán cho mới có thể nằm giường nằm. Giường phía trên Sơ Vãn là một cán bộ nhà nước, thấy mặt Sơ Vãn non nớt còn tưởng là học sinh, đương nhiên thắc mắc, hỏi ra mới biết là nghiên cứu sinh, ngoài kinh ngạc thì còn khó hiểu.
Nghiên cứu sinh đi ra ngoài mà mua vé giường nằm, ngày nay người trẻ tuổi thật là biết hưởng thụ.
Trải qua hành trình một ngày một đêm, rốt cuộc tàu hỏa đã tới Tây An, vừa ra tới nhà ga thì thấy một người đứng ngay ngắn trong đám đông, cao hơn nửa cái đầu so với người bên cạnh, là Lục Thủ Nghiễm.
Anh thấy cô, trong mắt mang theo ý cười, nhanh chân bước tới, sau đó trực tiếp nhận lấy hành lý trong tay cô: “Mệt muốn chết rồi đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây