Sơ Vãn gật đầu, mỉm cười nhìn về phía người đàn ông mặt đen kia: “Vị đồng chí này, anh nói đúng, lúc đó chân dung vĩ nhân in không biết bao nhiêu bức, loại bản tiêu chuẩn này đúng là bán giá không cao, nhà ai còn coi trọng thứ này, lúc đó anh muốn mua hai mươi tệ, tôi đã cảm thấy không hợp lý, cho nên mới nói chú dì đừng bán, bây giờ anh đã nói trắng ra, đề cập tới cái khung tranh đàn hương đỏ này, dù sao chúng tôi cũng phải nói một câu hào phóng.”
Người đàn ông mặt đen nhìn Sơ Vãn dò xét, mỉm cười im lặng.
Sơ Vãn tiếp tục nói: “Anh muốn mua khung tranh đàn hương đỏ này, dù sao chú dì cũng không muốn giữ lại, chúng ta có thể thương lượng kỹ càng hơn.”
Người đàn ông mặt đen: “Cô nói đi.”
Sơ Vãn: “Khung tranh đàn hương đỏ này một trăm hai tệ, tôi cảm thấy bán có hơi lỗ, giá này có thể tăng lên không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây