Cô đi sang từng nhà tặng thịt xông khói, mỗi hộ một miếng, mọi người đều rất vui mừng. Có hàng xóm trong nhà có con nít, sau khi nhìn thấy thì bọn trẻ bắt đầu thấy thèm.
Đừng thấy đều làm ở đơn vị thì khác, thật ra điều kiện cũng chỉ có như thế mà thôi, chưa chắc mỗi bữa đều có thịt ăn, nên khi nhìn thấy thịt xông khối không tránh được phát thèm.
Sau khi đi được một vòng, Sơ Vãn còn thu hoạch được một ít đồ ăn, đậu phụ đông, hành hoa, còn cá bánh bao không nhân. Cô cũng không khách sáo, người ta đưa cho thì cô nhận lấy.
Mà trong đó có vợ của phó cục trưởng Triệu là Đinh Thái Lệ, bà ấy đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất hiền hoà phúc hậu, khi bà ấy nhìn thấy Sơ Vãn bèn dò hỏi: “Từ lâu tôi đã nghe ông Triệu nhà tôi nói, cô vừa nhìn đã nhắm trúng chiếc vại kia của nhà chủ nhiệm Ngưu, muốn mua nó nhưng họ không bán. Sau này thì hay rồi, bán hai đồng cho người thu gom phế liệu, người ta qua tay kiếm được bảy mươi tám đồng. Nhà chủ nhiệm Ngưu này cũng thật là không có số phát tài mà!”
Đừng nghĩ là phó cục trưởng thì sẽ giàu có, họ cũng chỉ ăn lương cứng mà thôi. Từ hôm mất đi bảy mươi tám đồng trên trời rơi xuống, cũng đủ để vợ phó cục trưởng này nói luyên thuyên kêu ca hồi lâu rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây