Sơ Vãn nằm ở trên người anh, lau nước mắt, cười nói: “Anh không biết là anh như thế này trông buồn cười lắm sao?”
Lục Thủ Nghiễm nghiêm mặt nói: “Sao lại buồn cười chứ?”
Sơ Vãn một tay chống cằm, tay kia giơ lên nắn nắn tai anh.
Đáy mắt của người đàn ông tĩnh lặng kia sâu thẳm. Và chiếc chăn trên ngực anh khẽ nhấp nhô, nhưng khuôn mặt anh vẫn không thay đổi gì cả.
Sơ Vãn rướn người lên, cúi đầu kề sát bên tai anh, cọ môi vào chóp tai của anh. Vì cảm giác mê man mà cơ thể anh trở nên căng thẳng, hô hấp lập tức bị mất khống chế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây