Cả đời này của ông cố nội, hai đứa con trai một con gái cũng chẳng còn ai sống sót, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, ngay cả đứa cháu trai thật vất vả mới nuôi lớn cũng không còn, ông ấy không muốn nhìn vật nhớ người.
Lục Thủ Nghiễm vươn tay tới, nắm lấy tay cô, đầu ngón tay đan vào nhau, thấp giọng an ủi nói: “Vãn Vãn, chuyện quá khứ đều đã qua.”
Sơ Vãn thu liễm cảm xúc: “Anh có thể nói cho em một ít chuyện của ba mẹ không, chuyện gì cũng được?”
Lục Thủ Nghiễm: “Thật ra anh và ba của em cũng không tiếp xúc nhiều, trong ấn tượng của anh, ông ấy đến nhà của anh cũng chỉ có hai lần.”
Anh dừng một chút, liền nhớ lại tới tình cảnh ba của Sơ Vãn ở bệnh viện Hiệp Hòa, đó là lần thứ ba anh nhìn thấy ba của Sơ Vãn, cũng là lần cuối cùng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây