Sau một hồi xấu hổ không ai nói nên lời, cuối cùng mọi người cũng phải căng da đầu gọi.
Người thứ nhất gọi chính là Lục Kiến Huy, dù sao anh ta cũng là người biết thân biết phận, khẽ giọng hô một tiếng “thím bảy”.
Lục Kiến Chiêu thấy thế, nửa đùa nửa thật cười nói: “Thím bảy, về sau chú bảy quản giáo chúng cháu, thím phải giúp một tay đó!”
Lục Kiến Tĩnh càng ồn ào cười nói: “Thím bảy, về sau thím chính là thím bảy thân yêu của chúng cháu!”
Duy chỉ Lục Kiến Thời, ngồi ở đó ngơ ngẩn nhìn Sơ Vãn, ngẩn người không mở miệng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây