Trần Lôi cười nói: “Chị biết, ông nội Sơ là một người có tài năng, kiến thức của ông ấy nhiều lắm, hiểu biết nhiều, từ nhỏ thương em, dốc lòng dốc sức bồi dưỡng em, dạy em không ít thứ, ông ấy cảm thấy ông ấy bồi dưỡng cô rất tốt, nhưng mà…”
Sơ Vãn: “Nhưng cái gì?”
Trần Lôi: “Ông cố của em, dù sao cũng đã già rồi, những thứ ông ấy hiểu đều đã lỗi thời. Ông ấy trốn trong núi sâu, căn bản không biết thế giới bên ngoài, bên ngoài đó là một thế giới phát triển, ông ấy còn dùng một ít tư duy cũ kỹ để xem xét vấn đề, cho nên ông ấy hết lòng dạy dỗ em, là đang đi theo con đường cũ năm mươi năm trước, một con đường chưa chắc đã đi được.”
Sơ Vãn im lặng.
Trần Lôi có thể nói ra những điều này, quả nhiên cô ấy rất có ý tưởng, cho nên sau này cô ta mới trở thành chuyên gia giám định bảo vật nổi tiếng, cũng không phải dựa vào danh tiếng lừa gạt, cô ta không có ánh mắt xem bảo vật, lại có ánh mắt thấy rõ con đường của thế giới này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây