Lục Thủ Nghiễm thở dài, nói: “Thật ra cũng không có gì để kể lại. Lúc ấy anh còn rất nhỏ, độ tuổi còn chưa đủ. Có điều lúc ấy có chơi cùng một đám nhóc kia, anh trai của bọn họ đã giới thiệu bọn anh vào tổ chức, còn giúp bọn anh chỉnh lại dây băng đỏ. Cứ thế bọn anh cùng nhau bước ra ngoài chơi.”
Sơ Vãn hỏi: “Sau đó thì sao?’
Lục Thủ Nghiễm: “Lúc ấy chẳng biết trời cao đất rộng là gì, trong túi chưa có đến mấy tệ cũng dám đi. Ngồi xe lửa miễn phí, đi khắp nơi đây đó, đi đến chỗ nào thì ăn chỗ đấy, không cần vé tàu cũng chẳng cần đến tiền. Người nơi khác vừa nghe bọn anh từ Bắc Kinh đến thì như gặp được vĩ nhân, ai nấy đều vô cùng tôn trọng bọn anh như đối với chính ba mẹ của mình. Anh còn đem huy hiệu vĩ nhân của mình đưa cho bọn họ, thế mà mọi người giống như muốn cung kính hết mực.”
Sơ Vãn hỏi: “Không kể đến phương Bắc, ở phương Nam từng đi qua Thượng Hải, nơi xa nhất từng đến là Hạ Môn.”
Cô cứ hỏi, rồi anh cứ kể. Kể chuyện đi chu du khắp nơi ăn uống nghỉ ngơi của bọn họ. Mỗi một chỗ mà bọn họ đến đều được người dân địa phương nhiệt tình chăm sóc chu đáo. Bọn họ đã từng ngủ qua khách sạn tốt nhất, lều trại hành quân cũng từng ngủ qua, tất nhiên cũng từng ngủ giữa màn trời chiếu đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây