Lục Kiến Tĩnh có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng cũng không tiện nói huỵch toẹt ra, chỉ nỗ lực xụ mặt, ra vẻ ưu sầu: “Sao lại dính phải loại chuyện này cơ chứ, không những phải bồi thường tiền, còn ném sạch mặt mũi của nhà họ Lục chúng ta, đoán chừng ông già sẽ mắng chết bọn họ…”
Lời này nói ra, cái giọng điệu vui sướng kia, quả thực không có tí ăn nhập gì với dáng điệu ưu sầu bên ngoài.
Sơ Vãn nghe xong, suýt chút nữa bật cười, nhưng vẫn phải nỗ lực nhịn xuống.
Cuối cùng ba người phụ nữ, đều bày ra vẻ mặt ưu sầu mà nhìn đối phương, ý nghĩ của mọi người đều giống nhau, gật đầu: “Đúng là không dễ gì, sao có thể xui xẻo như thế! Ăn trộm gà không được, ngược lại còn bị mất nắm gạo!”
Chủ nhật ngày hôm sau, Lục Thủ Nghiễm mua một túi kẹo hồ lô, rồi lái xe Jeep đưa Sơ Vãn về Vĩnh Lăng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây