Cô ta xoa xoa tay, ngượng ngùng nhìn Sơ Vãn: “Cô xem đi, tôi đâu hiểu biết gì về cái này đâu, lão Ngưu nhà tôi bảo không thể bán, vậy không bán nữa…”
Sơ Vãn đưa mắt nhìn chủ nhiệm Ngưu, trong lòng hiểu rõ, biết chuyện này không thể tiếp tục được nữa.
Hiển nhiên, chủ nhiệm Ngưu là tay già đời, đoán chừng đã cảm giác ra được cái gì, mà một khi cảm giác được, tuy người ta không biết sâu cạn ra sao, nhưng cũng không dám bán dễ dàng như thế. Lại nói, anh ta là đồng nghiệp của Lục Thủ Nghiễm, rất nhiều việc cũng không tiện xé rách mặt, vì thế trước hết cứ giữ bình lại, sau rồi sẽ tìm người đến xem cái bình này rốt cuộc có gì.
Nên cô nói ngay: “Không sao, không bán được thì thôi.”
Trong lúc xuống lầu, trong lòng có nhiều sự tiếc nuối, nhưng cũng đâu còn cách nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây