Từ nhỏ cô sống ở chân Thập Tam Lăng, lớn lên ở thôn Vĩnh Lăng, nhưng cô biết, dẫu cho ông cố nội của cô có một trang viên, cũng có một căn nhà cũ, đã ở hơn ba mươi năm, nhưng trong mắt của người trong thôn Vĩnh Lăng, ông cố nội cô như cũ là một người ngoại lai.
Đời trước non trẻ, cô đã từng cho rằng nơi đó là nhà mình, nhưng từ khi ông cố nội của cô qua đời, cô mất đi trang viên và đất ruộng, không còn gì cả, cho nên nơi đó không phải là nhà của cô.
Cô thường xuyên ghé qua nhà họ Lục, ông nội Lục cưng chiều cô hơn bất kỳ đứa cháu trai, cháu gái nào của nhà họ Lục, nhưng đương nhiên cô cũng biết, dù cho Phùng Lộ Hi đối xử với cô rất tốt, thì đó cũng chỉ là thái độ chiếu cố đối với khách bên ngoài, bảo mẫu ở đó càng cảm thấy vô duyên vô cớ rước thêm một chuyện phiền phức, vậy nên nơi đó không thể nào là nhà cô được.
Cô ở trong cái chòi đất mấy năm liền, cô đã từng cuốc bộ đi hết thôn xóm này đến thôn xóm khác, đi từ khi tia nắng ban mai vừa mới ló lên, đến tận khi mặt trời lặn mới tìm được chỗ dừng chân tiếp theo, cô quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy chim mỏi về rừng, nhìn thấy mấy đứa trẻ chăn dê vội vàng lùa đàn dê về chuồng, cô nhớ ông cố nội, muốn quay về, rồi lại cảm thấy mình đã không thể quay về.
Cô nhìn thấy rất nhiều thứ cô thích, nhưng ngại chúng quá lớn, chiếm mất diện tích, ngại mang theo không tiện, cũng ngại giá cả không tiện nghi, bởi vì cô biết cô không có chỗ an thân, không có chỗ để chứa những món đồ mình thích, kiểu chứa mà một khi chứa là sẽ chứa rất lâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây