Nhưng mà ông cố nội có mấy học trò, Phùng Bân kia là phản đồ thì không nói làm gì, một người khác chính là Vương Viễn Thanh, đó là chân truyền của ông cố nội, chuyên sửa lại những món đồ bị hỏng. Vương Viễn Thanh đã từng làm ra khoảng mấy trăm món đồ thanh hoa sứ, mỗi món đồ đều rất tinh xảo, diệu luyện, khiến cho rất nhiều chuyên gia đời sau cũng khó có thể phân biệt được, chính vì vậy sau này khi ở hội trường đấu giá, tại càng bảo tàng lớn, thậm chí là viện bảo tàng Cố Cung đều nhìn thấy tác phẩm của Vương Vĩnh Thanh.
Khi đó ở Citibank, Vương Vĩnh Thanh cũng đã biến mất, từ đó trở đi tung tích không rõ.
Thời điểm lúc này, Sơ Vãn nhìn qua tác phẩm của Vương Vĩnh Thanh, khó tránh khỏi có chút phỏng đoán, có phải kẻ phản bội sư môn Phùng Bân kia có chút hoài niệm về quá khứ cho nên sau khi giải phóng, ông ta vẫn giữ lại cẩn thận tác phẩm ngày xưa của sư đệ, sau đó để cho cửa hàng di tích văn hóa đặt nó làm chính phẩm, cất giữ thật cẩn thận, cũng được giảng giải cho tác phẩm.
Nhưng mà lúc này khi Sơ Vãn nhắc đến Vương Vĩnh Thanh thì gương mặt của tất cả mọi người đều trở nên mờ mịt, cho dù là người làm trong giới văn nghệ thì cũng không biết Vương Vĩnh Thanh, càng không biết là Phùng Bân lại có người sư đệ như vậy.
Đồng chí Lữ càng hoang mang hơn, đành phải nói: “Quản lý của chúng tôi sắp đến đây rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây