Lục Thủ Nghiễm nói: “Vãn Vãn, khi còn nhỏ chúng ta đã từng móc tay, anh đã đồng ý với Vãn Vãn, vĩnh viễn sẽ không tức giận với Vãn Vãn, cho dù Vãn Vãn quên nhưng mà anh mãi mãi sẽ không quên.”
Sơ Vãn đã giật mình, lúc sau, tâm tình của cô đã trở nên rối tinh rối mù.
Lục Thủ Nghiễm lại nói: “Vãn Vãn, không phải là anh nghi ngờ ông cụ, mà là ông ấy tự nghi ngờ chính mình.”
Sơ Vãn không hiểu.
Lục Thủ Nghiễm đổi móc tay thành nắm tay, đã nhẹ nhàng mà nắm chặt tay của cô, sau đó thấp giọng nói: “Ông ấy hy vọng chúng ta nhanh chóng kết hôn, em không cần phải làm gì cả.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây