Sơ Vãn nhìn vào ánh mắt của anh với ý định tìm kiếm được chút dấu vết trong mắt anh, nhưng mà cô chỉ nhìn thấy được sự bình tĩnh, con người anh có thể thoải mái mà giấu tất cả tâm tình ở đằng sau đôi mắt sâu như đáy biển.
Lục Thủ Nghiễm nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt mình, trong ánh mắt thanh tịnh của cô tràn ngập bồi hồi, cũng giống như vài chục năm trước.
Đang lúc ánh mắt giao nhau, Lục Thủ Nghiễm nhỏ giọng gọi: “Vãn Vãn.”
Chẳng qua là anh chỉ gọi danh tự của cô, hai chữ được anh nói lưu luyến, ôn nhu, khiến cho người ta không khỏi mơ màng, cô suy đoán, muốn hiểu được dụng ý của anh.
Anh chính là một người như vậy, không cần làm gì cũng có thể đơn giản khiến cô buông lỏng phòng bị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây