Lục Thủ Nghiễm: “Biểu hiện buổi sáng nay của em rất tốt, cho nên khi đến Vĩnh Lăng, em cũng không cần phải nói gì cả, chỉ cần ngồi ở đâu đó, làm một đứa trẻ hai tuổi, còn những thứ khác cứ giao cho anh.”
Sơ Vãn: “Được, em biết rồi.”
Thật ra khi ông cố và Lục Thủ Nghiễm nói chuyện, cô cũng không thể xen ngang vào.
Chỉ cần cô nói nhiều thay Lục Thủ Nghiễm câu nào thì cơ hội giữa cô và Lục Thủ Nghiễm đã giảm đi bấy nhiêu.
Lục Thủ Nghiễm không nói gì nữa, anh chuyên chú lái xe, rất nhanh xe đã chạy đến Đức Thắng, tiến vào con đường đi thẳng đến Vĩnh Lăng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây