Trong mắt ông cụ, cô phải luôn là đứa trẻ không làm người khác thất vọng, người đơn giản kiên định không ngừng tiến về phía trước.
Đến lúc này, đột nhiên cô mới phát hiện, Lục Thủ Nghiễm đúng, anh bảo trước mặt trưởng bối phải giả vờ bình tĩnh.
Lúc đó cô không nghĩ ngợi nhiều, hiện tại hai người đi cũng xa rồi, cô mới phát hiện đây là đạo lí chân chính.
Sơ Vãn đẩy cửa ra, cửa vừa mở gió bão bên ngoài đã ập đến, lạnh lẽo ẩm ướt.
Ngay lúc này, một chiếc ô che đàng hoàng mà bao bọc lấy cô, dù được đưa vào trong tay cô: “Vãn Vãn, cầm ô này, đi nhanh lên, đừng để bị ngấm nước mưa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây