Cô cười không màng danh lợi biết đủ: “Chú bảy đối với em rất tốt.”
Lục Kiến Nhiễm khẽ hít một hơi, nhìn cô bằng ánh mắt khó tả: “Vãn Vãn, em không có vì chú bảy mà suy nghĩ sao?”
Sơ Vãn: “Nghĩ gì cơ?”
Cô nghi hoặc: “Chú bảy rất thích em, chú đối tốt với em, em gả cho chú, em thấy chú cũng rất vui nha!”
Lục Kiến Nhiễm lắc đầu, nói: “Vãn Vãn, em từng nghĩ chưa, nếu như không phải sự trói buộc của cọc hôn ước kia, tất cả làm sao có khả năng? Nhưng cũng hết cách, đây là món nợ của thế hệ trước nhà chúng ta, chỉ có thể tính trên người chú bảy. Chỉ tiếc cho chú bảy, một người có tiền đồ như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây