Sơ Vãn ở bên cạnh quay đầu lại nhìn anh, anh còn trẻ mà ổn trọng, trong mắt còn chứa vẻ ân cần.
Cô lắc đầu: “Đúng, nhưng mà cũng không có gì, chỉ là có chút buồn bực thôi.”
Lục Thủ Nghiễm: “Vậy bây giờ đừng nghĩ gì cả.”
Sơ Vãn: “Ừ.”
Cô nghĩ rằng bản thân mình cũng không làm gì để chột dạ, cho dù đó có phải là Tôn Tuyết Gia thì cũng không phải chuyện gì lớn, dù sao cũng không ai nợ ai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây