Hồ Thuỵ Thu vội vàng đáp: “Đừng nói làm phiền, có chuyện gì thì cứ nói một tiếng là được rồi.”
Sơ Vãn nói đến chiếc tiểu cầm lô và chiếc nắp bình trong tay: “Mở cửa hàng, cầm trong tay từ từ bán đi nhất định sẽ bán được giá, chỉ là gần đây cháu đang cần tiền gấp nên không tiện cho lắm, cho nên không biết ông Hồ có liên hệ gì không?”
Hồ Thuỵ Thu nghe thấy, bèn đáp: “Được, ông cũng biết vài người cũng có mắt nhìn, ông sẽ giúp cháu hỏi vài câu.”
Sơ Vãn đưa ra một mô tả sơ bộ, nhưng Hồ Thuỵ Thu kiên quyết nói: “Cháu gái à, không cần nói nhiều như thế, yên tâm đi, ông chắc chắn tin mắt nhìn của cháu, thứ đồ này cháu bảo thuộc niên đại nào thì chính là niên đại đó.”
Ông ta chầm chậm hớp ngụm trà, vừa cười vừa nói: “Ông cũng coi như thấy rõ rồi, thật giả lẫn lộn ai mà biết được cơ chứ, lời nói ra đều từ miệng các chuyên gia, người nào đứng cao hơn thì người đó đúng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây