Ông ta lập tức cười trừ một tiếng, híp mắt lại nói: “Được, nếu đã có nơi chốn tốt hơn để đi, thì chúng tôi không xen vào nữa, đi thôi, tạm biệt.”
Ông ta vừa nói, vừa bỏ tách trà xuống, đứng dậy làm ra vẻ muốn rời đi.
Tô Ngọc Hàng thấy vậy, trong lòng ông ta hơi không chắc chắn, ông ta nhìn sang Sơ Vãn, dù sao một cô gái nhỏ như cô, ai biết được cô nói chuyện có đáng tin cậy không, đồ vật chính là bị cô dụ mua mà.
Tống Lão Tam đi tới cạnh cửa, quay đầu lại, thấy Tô Ngọc Hàng do dự, cũng nói rằng: “Chúng ta đã bàn bạc lâu như thế, cũng là duyên phận, chỗ tôi có sẵn một trăm ba mươi tệ, nếu giáo sư Tô đồng ý thì lấy đi, chúng ta chỉ muốn mối làm ăn lâu dài.”
Đây cũng là thủ đoạn thường dùng trong ngành, trực tiếp lấy tiền mặt ra, có một số nhà bán vốn không muốn bán, nhưng có lẽ trông thấy Đại Đoàn Kết trắng xoá thì tức khắc lay động.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây