Sơ Vãn bình tĩnh lại, nhớ lại từng việc của kiếp trước, cô từng điều tra tỉ mỉ về tình hình cụ thể của nhà họ Nhiếp, sau khi cô hồi tưởng một hồi, cô lập tức kêu một chiếc xe đẩy tay, bảo ông xe đẩy chở cô đi thẳng về phía phố nhỏ chặt củi cổng nhỏ thứ tư hướng tây.
Sau khi cô đến nơi, cô dựa vào ký ức, cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà có sân, đó là tứ hợp viện điển hình Bắc Kinh xưa, kiểu nóc nhà uốn cong cánh cửa sơn ngân sa, hai bên cánh cửa là cọc xuống ngựa phủ đầy rêu xanh, thấp thoáng có thể nhìn thấy phòng Đại Bắc phía trong qua cây xanh, bốn xà tám cột cao chót vót, thoạt nhìn chính là ngôi nhà có nền móng.
Sơ Vãn thấy có ba chiếc xe đạp đang đậu bên ngoài cửa phòng, ước chừng biết được mình vẫn chưa đến trễ.
Cô lập tức gõ cửa, sau khi cô gõ xong ba bốn tiếng mới nghe thấy tiếng bước chân, trong kia là một bà cụ mặc áo dài cân vạt búi tóc lại, xen lẫn di phong của thời kỳ cuối nhà Minh dân quốc, nhìn Sơ Vãn với vẻ mặt có phần hiền lành.
Sơ Vãn nở nụ cười nói: “Nghe nói bên này có một số đồ chơi cũ, tôi đến xem thử.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây