Lục Kiến Thời giãy giụa khóc lóc om sòm, bị lôi ra ngoài rồi, mới xem như yên tĩnh.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng bên ngoài cũng không còn người nữa, trong khu tập thể yên lặng, trong nhà cũng yên bình rồi, thế là Sơ Vãn nghe được tiếng hít thở của Lục Thủ Nghiễm một cách rõ ràng.
Tiếng hô hấp rất ổn định, ở ngay cạnh tai cô, khoảng cách khá gần.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở lành lạnh trên người của anh, kèm theo vài phần hơi nóng, bao phủ cô lại.
Lục Thủ Nghiễm cúi đầu, ánh mắt khóa chặt cô: “Vãn Vãn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây