Sơ Vãn: “Anh vẫn nên nói thẳng thì hơn, không nên dùng bộ dáng trên chỗ quan chức của anh với em, em cũng không hiểu.”
Lục Thủ Nghiễm cười cười, ánh mắt nhìn vào trên bàn cơm, anh mở miệng nói: “Hai chúng ta đã ở bên nhau, sau này sẽ có rất nhiều chuyện mà anh sẽ không thể trông coi em, tùy em làm gì cũng được. Nhưng mà anh Thiết Sinh của em ở nơi đó, quá thân thiết thì cũng không thích hợp.”
Sơ Vãn hơi trầm mặc một lúc, lại nói: “Anh để ý như vậy sao? Bởi vì chuyện bệnh viện hay là chuyện ở biệt thự bên sông Ôn Du đêm đó?”
Ngón tay thon dài của Lục Thủ Nghiễm nhẹ nhàng nghịch ly rượu trong tay: “Nếu như anh nói từ sớm hơn thì sao?”
Sơ Vãn nghe được anh có ý khác: “Hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây