Bây giờ, rõ ràng là Lục Thủ Nghiễm muốn từ bỏ, anh lấy sự nhượng bộ lần này để đánh đổi, đổi lấy một lần tùy tâm sở dục.
Giọng nói của Sơ Vãn hơi khác thường: “Anh nhất định phải làm như vậy sao?”
Mặc dù anh còn trẻ, bốn mươi tuổi năm mươi tuổi thậm chí sáu mươi tuổi cũng có thể gặp cơ hội, nhưng nếu có thể sớm một bước thì ai sẽ nguyện ý trễ một bước, chuyện tương lai cũng là chuyện khó nói, cầm tới tay mới là thật.
Lục Thủ Nghiễm cười, tiếng cười của anh hơi khàn: “Vãn Vãn, thật ra anh đã định nói với em những lời này từ trước, chỉ tiếc là em không chút do dự mà từ bỏ, cho nên anh cũng không có cách nào để nhắc đến, bởi vì đúng là anh không thể giải quyết được vấn đề này mà không có chút mất mát, anh làm gì có mặt mũi để cầu xin em từ bỏ điều gì.”
Sơ Vãn: “Cho nên anh cũng không có cách nào để nói với em về chuyện này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây