Tiếng nói của anh chua xót mà khắc chế: “Em cũng không liếc nhìn anh một cái, anh cũng không trách em, không phải là em không muốn gặp anh mà là do em không dám có phải không, em sợ bọn họ nói em. Em còn nhỏ như thế, đương nhiên không dám làm trái với bọn họ, em chỉ muốn anh dũng cảm một chút, để anh đưa em đi.”
Rõ ràng là anh tự hỏi rồi lại tự trả lời, nhưng mà Sơ Vãn nghe hiểu.
Cô giơ tay lên, che miệng, không để cho mình phát ra bất kỳ thanh âm nào, nhưng mà mắt đã bắt đầu ướt át, bóng người ở cách tấm thủy tinh kia bắt đầu mơ hồ.
Lục Thủ Nghiễm: “Mặc dù em không mở miệng nói gì, nhưng anh biết em vẫn để ý, chuyện anh giúp cô gái kia... Thật ra khi nhìn thấy cô gái đó thì anh liền nhớ đến em, bóng lưng cô ta xách theo giỏ trúc nhặt đồ ăn rất giống em khi còn nhỏ...”
Thậm chí là giọng nói của anh có chút nghẹn ngào: “Em bị ông cố đưa về, anh đi tìm em, lúc anh tìm thấy, đôi tay nhỏ của em đã bị rách, khuôn mặt nhỏ cũng bị lạnh cóng, em xách theo giỏ trúc đi nhặt đồ ăn, anh gọi em nhưng em chỉ nhìn rồi không để ý đến anh, em tiếp tục cúi đầu làm việc, anh vẫn luôn nhớ kỹ, cho dù là nằm mơ giữa ban ngày thì cũng nhớ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây