Đôi mắt của Lục Thủ Nghiễm lạnh lùng: “Nhưng mà cũng chỉ là xương chó thoa đầy mật mà thôi!”
“Đầu tiên là em ném cho anh một khúc xương chó, nhìn anh vẫy đuôi với em, em dỗ anh, để anh mềm lòng, sau đó lại thừa dịp anh không để ý rồi đâm anh một nhát!”
Anh lạnh lùng nhìn cô: “Đúng vậy, anh không có liêm sỉ, phụ lại kỳ vọng của trưởng bối, mạo phạm con gái nhà thế giao, anh ỷ vào quyền thế địa vị ỷ vào thân phận trưởng bối mà chiếm tiện nghi của em! Dưới cửu tuyền, anh không còn mặt mũi nào để gặp mặt trưởng bối của hai nhà, anh cảm thấy hổ thẹn với họ của mình!”
Nói xong lời cuối cùng, anh đã khàn giọng, thậm chí còn có chút cuồng loạn.
Sơ Vãn nói: “Chú bảy, anh có thể tỉnh táo lại không? Những lời này không có ý nghĩa gì cả.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây