Thời gian không kéo dài lâu, cô cũng không nhớ được gì, nhưng ít ra thì nó cũng lót một chút ấm áp cho cuộc đời của cô.
Lục Thủ Nghiễm: “Có phải Vãn Vãn vẫn luôn giận anh không?”
Lời nói của anh có chút khó hiểu: “Tức giận anh đã không đi đón em?”
Mắt Sơ Vãn từ từ ướt: “Có thể. Biết là không nên, nhưng em vẫn có chút cảm xúc với anh.”
Lục Thủ Nghiễm nhìn, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi, là lỗi của anh, là do anh không tốt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây